MỘT KỶ NIỆM KHÔNG QUÊN
MỘT KỶ NIỆM KHÔNG QUÊN
Bác xe tải cõng ba chục thương binh
Đêm đen đặc, chiếc đèn gầm leo lắt
Những ổ voi lắc người như xóc ốc
Xe oằn mình thở hồng hộc, nhọc nhằn.
Bỗng trên trời nổ lục bục râm ran
Pháo sáng cháy sáng choang chói mắt
Tiếng máy bay bổ nhào gầm rít
Oàng! Oàng! Oàng! Mặt đất chuyển rung.
Người lái xe rời chiếc vô lăng
Chạy lên chỗ bom quăng vừa nổ
Rồi trở lại thều thào qua hơi thở
“Đồng chí ơi! Bom bỏ trúng đường rồi”.
Đây là đường Quyết Thắng 20
Vài chục phút lại bom rơi một chặng
Ở trên xe toàn thương binh nặng
Người cụt chân, người hai mắt bị lòa.
Đồng chí lái xe lấy khẩu AK
Hướng lên không trung bắn ba viên đạn
Thật ngạc nhiên: Từ trong lòng đất
Mấy chục nàng tiên bất chợt hiện lên
Bàn bạc, phân công, cười nói thản nhiên
Tay cuốc, tay mai, hất, vun tới tấp
Nửa tiếng sau hố bom được lấp
Mấy chị cầm đèn dẫn bước xe qua
Chúng tôi lên xe tiếp tục trở ra
Còn các cô vẫn ở đây bám trụ
Ngày lại ngày dưới bom gầm đạn rú
Và lỡ đâu có quả nổ trúng hầm…!
Tôi từng chốt trên cao điểm hai tuần
Suốt ngày đêm pháo chần, bom xới
Có những giây tưởng chừng không chịu nổi
Còn các em đã lặn lội bao ngày?
Người yêu tôi, thư viết ở vùng này
Trong đám đông kia có em không nhỉ?
Tự hào thay trên tuyến đầu đánh Mỹ
Hai chúng tôi chung một chiến hào
Chẳng kịp hỏi tên, chỉ vẫy tay chào
Nhưng kỷ niệm khắc sâu vào tâm trí
“Xin đừng hỏi em tên Hồng hay Lý
Cứ gọi chung là “Nữ chiến sĩ xung phong”.
TẶNG EM
CÔ GÁI THANH NIÊN XUNG PHONG
Tuổi trăng tròn em lên đường đánh Mỹ
Mẹ cứ lo: Em tính khí trẻ con
Nhưng em chẳng một ly kém bạn
Nhiệm vụ trên giao tất thảy vẹn tròn.
Xẻ núi, san rừng, tắm nắng, gội bom
Thiếu muối, đói cơm không mòn ý chí
Tất cả cho tiền phương thắng Mỹ
Chẳng sợ hy sinh, chẳng nghĩ gian nan.
Sốt rét, ốm đau, nhan sắc phai tàn
Tóc rụng, môi thâm, làn da xanh tái
Tiếng hát em vẫn rộn ràng, êm ái
Ôi! Đẹp thay cô gái xung phong.
“Bất khuất, đảm đang, trung hậu, anh hùng”
Tám chữ vàng Bác Hồ trao tặng
Còn riêng anh: Mến yêu, ngưỡng vọng
Anh gọi em là “dũng sĩ mở đường”.
Nhiệm vụ hoàn thành, em trở lại hậu phương
Bưu điện, giao thông, công thương, đi học…
Chăm mẹ, nuôi con, mưu sinh khó nhọc
Em vẫn tươi cười, công tác hăng say.
Có những người số phận không may
Đã quá thì vẫn lẻ loi, đơn chiếc
Nhưng chẳng phân vân, không hề hối tiếc
Bởi biết có mình trong màu biếc mùa xuân.
Tóc bạc, da mồi vẫn không nghỉ đôi chân
Xưa “trẻ xông pha” nay “già mẫu mực”
Khuyên dạy cháu con trau dồi tài đức
Xây dựng nước nhà hạnh phúc, phồn vinh.
Vạn vần thơ cũng chẳng đủ tôn vinh
“Dũng sĩ mở đường” tươi xinh đằm thắm
Để suốt cuộc đời anh yêu thương, say đắm
Vinh dự, tự hào: Em - “cô gái xung phong”
CAO NGỌC CHÂU
Hội CTNXP phường Ngọc Khánh, Ba Đình